Đại nam nhân, nhận chút vết thương ấy lại không chịu nổi?
Lăng Hàn cười, tiện tay ném hắn ở trên mặt đất, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống đối phương. Sáng sớm đã chạy tới, vội về chịu tang sao?
Miệng ngươi thật quá độc.
Cổ Hạng Minh hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được, một người nắm giữ hai danh hiệu cấp tông sư, hơn nữa còn được gọi là thiên tài võ đạo Hồng Thiên Bộ thứ hai, lại có thể mở miệng ác độc như vậy. Lăng Hàn, ngươi lại dám đánh cấm…
Hắn gào lên nói. Dừng lại dừng lại. Ngươi đã nói qua một lần, có phiền hay không?
Lăng Hàn cắt ngang lời hắn. Cấm vệ quân thì thế nào, trừng phạt không được sao?
Cổ Hạng Minh trợn mắt há hốc mồm. Ngươi có nhầm hay không? Có biết ba chữ cấm vệ quân đại biểu cho cái gì không?
Cận thần của thiên tử!
Ngươi đánh cấm vệ quân, so với sỉ nhục thánh hoàng có cái gì khác nhau sao?
Chuyện này rõ ràng là đi tìm chết. Nhưng hết lần này tới lần khác Lăng Hàn lộ ra vẻ mặt không quan tâm, giống như chỉ là không cẩn thận đạp phải một con kiến nhỏ, hoàn toàn không cần để ở trong lòng.
Hắn muốn phát điên rồi. Điều này so với những gì tưởng tượng ra lại hoàn toàn khác nhau.
Hắn thấy, lấy vị trí áp lực của Lăng Hàn hiện tại, tâm tính nhất định là sắp suy sụp. Chỉ cần thấy được hắn qua, tất nhiên sẽ khóc rống lên, nước mắt chảy ròng ròng.